Phần 78: CẢM GIÁC
Trước
vẻ sững sờ của Neji, Hinata nhanh chóng rụt tay lại. Giật mình, cô cũng không
tin được là mình lại có thể hành động như thế. Do hơi rượu đã khiến cô can đảm
hơn bình thường, hay vì lòng thương cô dành cho Neji đã lớn hẳn sau khi biết
chuyện về Kire? Cô nhìn quanh, tìm thứ khác để thay đổi chủ đề.
-Phải
rồi, Neji-san, có phải anh rất thích soba không?
-Sao
sama biết?
-Là
do em nghe lỏm anh nói chuyện với cô bếp. Và anh cũng biết làm soba phải không?
Anh đã học từ bao giờ vậy? – Hinata hỏi luôn, mừng thầm vì đã tìm ra được cứu
cánh.
-Là
do Kire-san dạy tôi.
-Vậy
là anh đã học nấu ăn từ khi còn nhỏ ư?
-Đúng
vậy.
Hinata
có hứng thú đặc biệt với chuyện bếp núc. Tuy vậy do hồi nhỏ không được cẩn thận
cho lắm, và dẫu sao cũng là người nhà Phân Gia nên hầu như cô luôn được lịch sự
yêu cầu tránh xa nhà bếp ra. Điều đó vô hình chung tạo nên hệ quả là Hinata gần
như không biết nấu ăn. Vốn kiến thức của cô về lĩnh vực này gần như là con số không.
Lần gần đây nhất cô đã cố công nấu soba cho Neji nhưng kết quả cũng không khả
quan hơn lần thứ nhất là bao.
-Hay
là…anh dạy em nấu soba đi Neji-san, giờ cũng không có ai ở đây cả.
Neji
thực tâm không muốn Hinata động tay đến việc vốn là của gia nhân. Nhưng trước vẻ
mặt đầy mong chờ của cô, khó ai có thể nói lời từ chối được. Anh kiểm tra lại xem
thực phẩm còn những gì. Nấm, hành, rau cải và 1 ít chả cá.
-Thế
này…có lẽ sẽ nấu được soba nấm.
-Thật
ư, bắt đầu thế nào đây Neji-san?
-Nấu
nước dùng trước, rồi sau đó chuẩn bị nguyên liệu. Rau cải và chả cá thái miếng.
Hinata
lấy sẵn dao và thớt, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú như lần đầu cô học
Jutsu. Neji đứng sau cô, giám sát như 1 thầy giáo thực thụ.
-Không
phải như thế, Hinata-sama, phải cầm chắc dao nếu không sama sẽ dễ cắt vào tay.
Neji
vòng tay ra trước, giữ lấy cổ tay Hinata.
-Đây,
phải dùng lực cắt thẳng xuống thì lưỡi dao sẽ không bị chệch đi. Và cũng đủ lực
để cắt dễ hơn.
Hinata
im lặng, ngoan ngoãn để yên tay mình dưới sự chỉ đạo của Neji. Thoáng chốc, tất
cả tiếng động trong bếp chỉ là tiếng nổ lép bép của củi lẫn vào thanh âm đanh gọn
của lưỡi dao mỗi lần chạm mặt thớt.
Tất cả?
Không….
Hinata
còn cảm thấy 1 thứ khác.
Là…
hơi
thở!
Hơi
thở của Neji…
Nín lặng.
Đôi mắt
trắng liếc nhìn những lọn tóc của Neji chạm vào vai cô. Giờ thì cô lọt thỏm
trong vòng tay anh. Chưa bao giờ anh đứng sau lưng cô mà gần cô như thế cả. Cảm
giác này thật lạ, cứ như cô đang được bao bọc và tách biệt hẳn với thế giới bên
ngoài. Không có không khí lạnh lúc chớm đông, không có mùi khói của bếp, không
có hơi nước đun sôi đang bay lên, không có bất cứ thứ gì khác có thể chạm đến.
Xoay
đầu lại rất khẽ, Hinata cảm thấy tóc mình đang trườn lên ngực áo anh. Cô không
dám thở mạnh như sợ sẽ làm tan biến mất âm thanh ấy bên tai cô.
Neji
ngưng lại khi thấy tay Hinata buông thõng xuống, rõ ràng cô đang chú tâm vào thứ
khác.
-…sama?
Anh
cúi xuống, nhận ra cô đang nhìn mình. Nhưng không phải như đang muốn nói với
anh điều gì. Đôi mắt mở to như đang lạc lõng trong thế giới khác, tìm kiếm 1 thứ
vô định không thể diễn tả bằng lời, thứ không thể nhìn thấy mà chỉ có thể cảm
nhận, 1…cảm giác…?
Cô
đang tìm thứ cảm giác gì, ở trong anh?
-Hinata-sama…?
Hinata
giật mình. Cô đã để lạc suy nghĩ của mình. Luống cuống, cô quay mặt lại, quơ
tay tìm con dao. Khi những ngón tay chạm vào lưỡi thép lạnh cứng, cũng là lúc chúng
tiếp xúc với 1 thứ khác ấm áp hơn: những ngón tay của Neji.
Hinata
vội vàng rụt tay lại như mình vừa làm điều gì không đúng.
Neji
cũng nhận ra cô lúng túng khi chạm phải mình. Anh lùi ra sau. Do không để ý,
anh đã tiến tới quá gần cô. Đỏ mặt, Neji cúi đầu:
-Thành
thật xin lỗi, Hinata-sama, tôi thật thất lễ.
-Không
không! không phải anh, anh đừng xin lỗi nữa Neji-san! Chỉ là… - Hinata đan 2
tay vào nhau – …chỉ là…à, là do em nghĩ…Neji-san đối xử thật tốt với em, em muốn
gì anh cũng chiều theo cả, không biết em có làm phiền anh không?
-Vậy
ư? Tôi…không đâu Hinata-sama, tôi thực sự không thấy phiền.
Dù
bán tín bán nghi, Neji vẫn nhẹ nhõm phần nào khi biết thái độ của Hinata có thể
không phải do anh gây ra. Tuy vậy, anh bất giác vẫn lùi xa thêm 1 bước, tạo khoảng
cách tối thiểu với cô.
-Đó
là bổn phận của tôi, nhất là với thân phận hiện giờ - anh tiếp.
Hinata
sững lại 1 chút trước câu trả lời. Cô nhìn anh, ánh mắt bộc lộ 1 tập hợp của những
gì gọi là thương cảm, tiếc nuối, không hạnh phúc.
-Đó
là lý do anh 3 năm trước anh đã yêu cầu chúng em, em và Hanabi gọi anh là
Neji-san thay vì Neji-niisan như trước phải không? Anh coi vị trí của anh với Tông
Gia như là bổn phận vậy. Anh không nghĩ…anh không nghĩ rằng mình là 1 thành
viên của gia đình, là anh của em và Hanabi.
Neji
quay mặt đi để không phải đối diện với cái nhìn của Hinata.
-Sama…Neji
này đã mang quá nhiều hận thù với Tông Gia. Làm sao tôi có thể trở thành niisan
của người mà tôi đã đối xử tệ như vậy? Tôi không xứng đáng...-
-Anh
đừng nói thế! – Hinata cắt ngang – những gì ở trong quá khứ đã trôi qua rồi. Không
ai nhắc đến điều đó nữa, sao anh phải tự làm khổ mình như vậy? Không phải…
Cô tiến
đến gần anh, cố gắng tìm tia mắt đang né tránh cô.
-Không
phải hôm đó, khi ở sân chùa, lúc Shikamaru đưa cho em di ảnh của mẹ em, em đã
nói, rằng anh đừng dằn vặt bản thân mình, đừng làm chính mình đau khổ nữa sao? Anh
không muốn cảm thấy mình quan trọng với mọi người không có nghĩa anh thực sự không
quan trọng. Với em và Hanabi, anh đã là 1 người anh trai rồi. Cho dù chúng em
có gọi anh là Neji-san chứ không phải Neji-niisan, anh vẫn là anh, không thay đổi,
không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì khác. Và tất nhiên…
Ánh mắt
Hinata bỗng bị phủ dưới 1 làn nước mỏng, mong manh như lời nài nỉ.
-…tất
nhiên làm sao em có thể thấy vui khi thấy anh luôn như vậy? Em đã lành mọi vết
thương rồi, sao anh vẫn mang vết thương của anh đến tận bây giờ?
---
Phụ chú:
“khi ở
sân chùa, lúc Shikamaru…” – Phần 30: Trời Không Mưa, Nhưng…
2 lần
Hinata nấu soba: Phần 43: Dâu và Phần 58: Từ Biệt
No comments:
Post a Comment