Phần 79: TÔI KHÔNG GHÉT NGƯỜI NHƯ THẾ
Sau khi
chén bát ramen nóng hôi hổi thì ngồi thư giãn trên nóc nhà không phải là ý tưởng
tồi. Cảm nhận không khí lạnh đang cố gắng xâm chiếm cơ thể cũng là 1 trải nghiệm
hay. Chẳng trách thứ nhàm chán này lại là thú-vui của Shikamaru.
-Nhóc
có vẻ không thường gặp đội của mình lắm nhỉ? –Temari mở lời.
-Biết
làm sao được. Ino phải chăm lo cho cửa hàng, Chouji dạo này rất chú tâm luyện tập
vả lại cậu ấy cũng thuộc 1 dòng họ lớn ở Konoha, không phải chỉ đơn giản rong
chơi như tôi. Cô thì chắc khá hơn? Dẫu sao đội của cô cũng toàn người nhà. Cô lại
là chị cả nên tôi đoán cả đám nghe lời cô răm rắp.
-Không,
tôi và Kankuro chia sẻ vai trò riêng. Khi Gaara trở thành Kazekage thì tất
nhiên cũng làm đội trưởng. Tôi chưa bao giờ dẫn dắt đội của mình.
-Hở?
– Shikamaru nhướng mày. Bà chị luôn đành hanh anh lại chưa bao giờ làm thủ lĩnh
của đám em mình sao?
Hiểu
được câu hỏi chưa bật ra, Temari tiếp:
-Vì…cha
tôi với cương vị Kazekage rất muốn có 1 đứa con trai để hướng dẫn nó trở thành
1 shinobi mạnh mẽ, với nhiều hi vọng có thể kế vị ông. Nhưng mẹ lại có tôi. Kankuro
sinh ra sau đó lại không được tư chất vượt trội như cha tôi mong đợi, nên ông
đã quyết định mạo hiểm với Gaara. Nói cách khác, khi xếp đội của chúng tôi, cha
chưa bao giờ có ý định đặt tôi vào vị trí dẫn đầu.
Temari
ngồi co lại, tì cằm lên đầu gối.
Gió lạnh
cuốn lấy người cô, ép lên lồng ngực hơi thở khô buốt khiến những gì mang tên
quá khứ bỗng trôi ra không thể ngăn lại được.
-Tôi
đã sống và được nuôi dạy như 1 đứa con trai. Tất cả chỉ là luyện tập và luyện tập.
Không ai ép tôi cả, tự tôi ý thức được rằng mình chỉ có thể có vị trí trong mắt
mọi người nếu trở thành 1 người đàn ông. Tôi đóng kín cuộc sống của mình, cố gắng
chứng minh cho cha thấy rằng mình xứng đáng. Cuối cùng thì mong ước cũng thành
hiện thực, ở tuổi 15, muộn hơn tất cả các em mình, tôi mới được tham dự kì thi
lên Chuunin.
-Chính
là lúc cô đã đấu với tôi?
Không
có câu trả lời nhưng Shikamaru biết anh đã đúng. Anh cũng đã đặt câu hỏi tại
sao với sức mạnh và khả năng phán đoán như vậy, cô ta lại tham gia kì thi
Chuunin ở cái tuổi mà phần lớn người đã hoặc đang phấn đấu trở thành jounin.
Temari
không nói thêm gì nhưng đoạn sau ai cũng hiểu được. Kazekage đời thứ 3 đã không
bao giờ nhìn thấy con gái lại 1 lần nữa để biết về những gì cô đã đạt được. Xác
ông được tìm thấy sau đó không lâu, bị ám sát và cả khuôn mặt cũng bị lấy đi. Ít
nhất thì con trai của ông, Gaara, đã đủ tư chất kế vị ông và trở thành Kazekage
thứ 4 của Suna.
Tiếng
thở dài vẽ lên khung cảnh 1 nét xám ảm đạm.
-Đôi
khi…nghĩ lại những năm tháng đã qua, tôi cũng không khỏi hối tiếc. Tôi đã cư xử,
đã sống 1 cách quá khô khan. Có những lúc tôi đã nghĩ nếu mình trở nên mềm mỏng
hơn, từ bỏ cuộc sống của 1 kunoichi và trở thành 1 chị gái bảo bọc chăm lo cho
các em thì có lẽ Kankuro và Gaara đã bớt cô độc, Gaara không phải chịu nhiều
đau đớn như vậy. Khi soi mình xuống nước, có lẽ… 1 tảng đá cũng muốn trở thành
1 viên ngọc tròn trịa…
Shikamaru
nãy giờ nghẹo cổ ra sau như thể không quan tâm. Nghe đến đây, chất giọng ồ ề của
anh bất chợt vang lên:
-Cô
nên tự hào về bản thân mới phải…. Tôi ấy à, tôi rất ghét phiền phức nên chuyện
gì tôi cũng tìm cách né tránh. Suốt những năm tháng học ở trường tôi luôn tự nhận
thua hay bỏ cuộc trong mỗi cuộc đấu để đỡ phải tranh đua với ai. 1 cuộc sống chẳng
có gì là anh hùng hay tốt đẹp cả, không phải sao?
Temari
gục đầu xuống, giọng nói nhỏ dần:
-Ít
nhất thì cậu cũng là 1 anh hùng lười nhác. Còn ta…không phải 1 người đàn ông,
cũng không phải 1 người phụ nữ đúng nghĩa mà là 1 cái gì đó có lẽ quá gai góc
khi phải đặt mình vào giữa mọi người…
Shikamaru
nhổm dậy, nhìn thẳng vào Temari.
-Tôi không
coi đá là 1 thứ gì đó thô ráp. Tôi chúa ghét con gái vì đó là 1 lũ suốt ngày mè
nheo, nổi giận bất thình lình và cố gắng đẩy con trai vào tình thế khó. Nhưng 1
người đã cứu tôi thoát nạn, ở bên tôi khi tôi đang suy sụp, khích tôi vào lúc
tôi có ý định từ bỏ cuộc đời của 1 shinobi, cho dù lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu
được ý nghĩa lời nói của cô ấy. Và cô ấy làm tất cả những việc đó khi chỉ mới
15, 16 tuổi. Tôi không xếp loại đá như vậy vào danh sách “ghét”.
Temari
ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn “cậu nhóc” vốn trước giờ rất ghét bị gọi là mít ướt
bỗng nay khơi lại chính kỉ niệm đó ra, với những lời lẽ cô chưa từng nghe bao
giờ, và cũng không thể tin sẽ có ngày chúng bật ra từ cậu.
Kỉ niệm
đó, ngày cậu đã khóc khi bạn mình bị thương…
Và
cô, với miệng lưỡi không thể ngọt ngào như những người con gái khác, đã ở bên cậu…
~~~
“Đàn
ông thật lạ, có thể trở nên mềm yếu 1 cách bất ngờ…” – Temari nói.
“Tôi
nên từ bỏ, tôi không thích hợp để trở thành đội trưởng”
“Cậu sợ phải chịu thêm tổn thương khác thì đúng hơn”
“Cậu sợ phải chịu thêm tổn thương khác thì đúng hơn”
Shikamaru
bỏ đi.
“Shikamaru,
con bị lời nói của 1 cô gái lấn lướt và muốn bỏ chạy sao?”
“Con không
muốn dính vào mấy vụ cãi nhau tay đôi vớ vẩn, con không phải 1 đứa con gái”
“Phải
nhưng con cũng không phải là 1 người đàn ông, con chỉ là 1 đứa hèn nhát”
~~~
-Giờ
tôi đã hiểu câu nói của cha tôi. Tôi đã thua ngay với danh dự của mình vào ngày
đó. 1 người đã đánh bại tôi trên sân đấu, và lại 1 lần nữa khiến tôi phải trốn
chạy trong cuộc giằng co của tâm hồn. Tôi nghĩ…có lẽ tôi thích người như vậy
hơn! – Shikamaru mỉm cười, nụ cười tự tin của người hiểu rõ những gì mình đã
nói.
Temari
ngỡ ngàng. Đôi mắt mở to.
Cho
dù sét có đánh ngay lúc này cũng không làm cô ngạc nhiên hơn được nữa.
Cô
đang nhìn thấy, đang nghe thấy những gì thế này?
Shikamaru
gãi gãi đầu, cúi gằm mặt xuống.
Rồi
anh bất thần quay ngoắt sang chủ đề khác, cứ như chưa có việc gì xảy ra:
-Cũng
đã về chiều rồi, tôi hộ tống cô đến chỗ Izumo xem xét tình hình là coi như hết
nợ nhé?
Ngay
cả giọng nói của anh cũng đổi khác. Lặng đi vài giây rồi Temari bật cười với
phong thái của kẻ trên:
-Ngươi
muốn thoát hả? không dễ vậy đâu! Chầu mực xiên vẫn chưa trả mà.
-Thôi
nào, cô không cần ghét tôi vậy chứ?
-Sao không?
Ta ghét người nhất, nhóc mít ướt!
No comments:
Post a Comment