Phần 81: TRÊN MÁ
Nhận
ra tấm lưng quen thuộc đáng lẽ ra đã phải về nhà lại đang đứng đực ra ngay trước
mặt, Temari lên tiếng:
-Ơ
kìa nhóc, ngươi làm gì ở đây?
Shikamaru
chậm rãi quay lại, cứ như đang lo những thứ quanh mình không phải là thật. Hay
cậu nhóc còn đang mơ ngủ cơ chứ?
-Temari…?
Cô chưa trở về Suna sao?
Chỉ
là 1 câu hỏi bình thường nhưng giọng nói của Shikamaru lại trầm xuống. Không phải
1 cậu nhóc hay ngái ngủ, đây không phải là “nhóc con mít ướt”. Temari không hiểu,
điều gì đã khiến Shikamaru thay đổi như vậy, trở nên nghiêm túc khác thường. Cô
hi vọng mình đã không quá mộng tưởng khi anh khích lệ cô ban nãy. Liệu có phải
lý do khiến anh trở nên khác biệt như vậy là…cô?
Không,
không thể nào đâu, phải không?
Cô
hít 1 hơi thật sâu, cố gắng tìm lại phong thái “bình thường” của chính mình.
-Ngươi
là chủ nhà, phải tiễn ta về, quyết định thế đi – Temari nháy mắt.
Thực
ra cổng làng chỉ còn cách đó có dăm bước chân, nhưng không hiểu sao hành trình
của 2 người như muốn kéo đến bất tận. Gọi là “tiễn về” nhưng cả 2 chỉ đơn giản
đến cổng và dừng ở đó. Kẻ chần chừ không muốn đi, người chần chừ chẳng muốn về.
-Được
rồi – Temari chống nạnh – lần này ta đến theo lời Gaara, nên không tính là ta
đã giữ lời hứa với nhóc được. Quân tử nhất ngôn, lần tới nhất định ta sẽ quay lại
đây để tìm ngươi đòi nợ!
Shikamaru
lặng thinh như tượng. Anh đã quyết tâm chỉ đến để nói lời tạm biệt. Nhưng bây
giờ, khi đã đến thời điểm cần nói những lời đó thì anh thấy như cổ họng mình chặn
1 cục gạch vào, cứng ngắc, không thể bật ra từ gì được. Chỉ 1 lời thôi, rồi anh
lại thấy cô quay lưng đi…
-Này,
ngươi có nghe ta không đấy?
-C…có.
-Vậy
ta hỏi ngươi – Temari khoanh tay lại, hất hàm – ngươi có giữ lời không?
-Ý cô
là sao?
Shikamaru
giật nảy mình khi người đối thoại bỗng tiến đến rất sát anh, nhìn trực diện vào
anh bằng đôi mắt ánh lên màu ngọc bích.
-Những
gì ngươi đã nói, khi nãy, ở trên mái nhà, là thật phải không?
Cảm
nhận hơi thở phả nhẹ vào da mình, Shikamaru bỗng đỏ bừng mặt, anh cố gắng tìm cứu
cánh bằng cách nở 1 nụ cười giả ngơ như chưa có chuyện gì xảy ra, mắt liếc sang
chỗ khác né tránh:
-Tôi
đã nói gì ấy nhỉ?
Temari
lừ mắt, cô bất thần kéo mạnh cổ áo anh xuống, kề sát miệng vào tai anh, nói rõ
từng chữ:
-Nói
rằng cậu không-hề-ghét-tôi.
-Ch…chuyện
này…
-Trả
lời đi! – bàn tay nắm vào áo Shikamaru siết lại – có phải là thật, hay không?
Shikamaru
đón nhận từng hơi nóng phả vào mang tai theo từng chữ bật ra. Chúng như những
hòn than của người cời lửa, khiến cả cơ thể anh cũng rạo rực không sao ngăn lại
được. Nhưng lưỡi anh thì như bị đóng băng, khó khăn lắm mới cử động được 1
chút, đủ để thốt lên 1 từ:
-Có...
Nghe
đến con chữ ngắn gọn, Temari cười nhẹ:
-Còn
ta thì vẫn ghét ngươi nhất!
Nếu
Shikamaru nghĩ rằng hành động bất ngờ nhất Temari làm là bất thần túm lấy anh
như vậy, có lẽ anh sẽ muốn nghĩ lại hàng ngàn lần nữa khi 1 làn môi đặt nhẹ lên
má anh, mềm, rất mềm. Shikamaru thấy cả người như bị rút sạch sức nặng, cứng đơ
ra và nhẹ bỗng. Tưởng như ngay trong giây phút đó nếu quăng anh xuống hồ nước
thì có lẽ cơ thể anh cũng sẽ nổi lên. Ngực anh như bị đặt bùa nổ, chỉ chực chờ
vỡ tung ra, từng mạch máu chạy rần rật và nếu chúng có miệng có lẽ cả làng sẽ
nghe thấy những tiếng hét như của người vừa trúng số bạc tỉ.
Temari
buông anh ra, hất chiếc cằm nhỏ xinh lên theo thói quen. Cô cười khẩy:
-Coi
như ta cảm ơn ngươi đó!
Trước
khi Shikamaru kịp định thần lại để nhìn kĩ đôi má đang ửng hồng trong ánh sáng
nhập nhoạng thì cô đã vụt lao đi, nhanh như gió.
Gió,
có lẽ cô chính là ngọn gió thổi táp vào mặt Shikamaru này rồi.
Anh cứ
đứng như vậy ở cổng làng, bất chấp bao người qua lại va phải. Anh đưa tay chạm
nhẹ vào má, liên tưởng đến giây phút bất thần kia, cố gắng vẽ lại trong tâm trí
hình dáng của 1 dấu môi đã in lên má.
Đó…gọi
là gì vậy?
Anh
quay bước trở về, nhưng cảm giác như thứ dưới chân mình là nước, là không khí,
là mây, là ánh sáng, là bất cứ thứ gì mà những đầu óc sáo rỗng mụ mị có thể
nghĩ ra được.
-Shikamaru!
Tiếng
gọi vang lên như kéo Shikamaru lăn kềnh xuống mặt đất trở lại. Ngay khi anh vừa
quay lưng lại thì ánh đèn loé lên trước mặt, kèm theo đó là tiếng cười lớn.
-Được
rồi! Tấm ảnh Shikamaru đỏ mặt đã lộ diện!
-Chouji?!
Cậu ở đây từ lúc nào?
Chouji
1 tay cầm máy ảnh, 1 tay đưa lên gãi đầu:
-Hình
như mình chỉ vô tình đi ngang, được chứng kiến 1 chuyện lạ và có ý định giữ lại
1 bức ảnh làm kỉ niệm thôi. Không biết nên in ra khổ to rồi dán lên các cột điện
hay là sao chép lại và đưa lên trang nhất nhỉ?
-Không
không Chouji, không phải là tấm ảnh này, không phải là tấm ảnh này! – Shikamaru
lao đến cố gắng giành lấy tấm ảnh trong tay Chouji.
Shikamaru,
người chưa bao giờ tranh chấp gì với ai đột nhiên lại đòi nằng nặc 1 thứ từ bạn
thân nhất của mình. Bỗng chốc, cổng làng Konoha trở nên náo động lạ thường…
Nhưng
tiếng huyên náo không đến tai Temari.
Lao
đi trong đêm, cô nắm chặt tay, tâm trí hỗn độn với bao thứ ngổn ngang.
-Shikamaru
– cô lầm bầm – tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể để chuyện xảy ra như trước kia
được. Tại sao lại là cậu, Shikamaru? Tại sao lại là cậu?
Khi
nhảy lên 1 cành cây cao, cô không để ý mảnh giấy để trong túi áo bị bay ra
ngoài. Nó chao đảo trong không trung như cánh diều bị đứt dây đang lạc lối. Sau
khi lượn vòng với các tán lá, mảnh giấy chọn cho mình 1 chỗ yên tình để trải
mình ra, quên hết thế gian. Những dòng chữ ghi trên mình nó hằn lên như những vết
sẹo.
“Đường
trở về là đường dứt khỏi mộng”
Nhưng
ai còn quan tâm đến câu ấy nữa chứ, trong cánh rừng hun hút này?
Wow hay quá chị ơi!
ReplyDeleteVăn phong chị rất nhẹ nhàng,thanh thoát,ngôn từ được chọn lọc khá cẩn thận,trau chuốt,làm người đọc cảm thấy rất...uhm...dễ chịu.Chị đã thể hiện được cao trào cảm xúc của nhân vật,không quá nhanh,cũng không quá chậm.Em thực sự rất khâm phục chị.
Chúc chị thành công trên con đường viết văn.
Ah mà có gì chị reply lại em nhé.Em có add nick chị rồi,nic em là vuvananh8612@yahoo.com,có gì mình làm quen nhé.
^cảm ơn em nhé :) em khen chị nhiều quá làm chị hơi bị ngại đấy :P
ReplyDeleteđã add nick yahoo của em, khi nào gặp lại nói chuyện nhé :D