Aug 14, 2012

Phần 84: NHỚ?



Phần 84: NHỚ?

-Hinata-sama, tôi mang điểm tâm đến.

Neji gọi cửa. Bình thường thì người mang bữa sáng đến cho anh là cô. Nhưng có lẽ vì buổi tối tập luyện tối qua khiến cô mệt.

-Hinata-sama?

Không có tiếng đáp lại. Có lẽ cô vẫn còn ngủ. Neji nhún vai, quay lưng đi. Nhưng không rõ vì lý do gì, bước chân anh nặng nề như bị cùm. Là do hôm nay gió bỗng trở lạnh hơn, hay do mặt đất đang khoác trên mình tấm áo xám xịt u buồn, khiến anh không muốn di chuyển mình khỏi cánh cửa kia đến vậy? Lạc lõng….

Anh nín lặng, tìm kiếm những thanh âm nhỏ nhất có thể vang lên từ bên kia lớp giấy mỏng manh.

Yên lặng.

Thậm chí không có cả tiếng thở. Không lẽ nào…?

Neji ngập ngừng trong 1 giây, rồi anh đưa tay kéo cửa sang bên.

Khung cảnh không có gì bất ngờ nhưng chẳng hiểu sao anh cảm giác như có thứ gì đó mang tên “thất vọng” nhen nhóm lên từ đâu đó trong khoảng trống trong lòng.

Hinata không có trong phòng.

Trên bàn là 1 lá thư để lại, ngắn gọn: “Em có việc gấp phải đi, xin lỗi niisan đã không kịp chào tạm biệt anh”. Có lẽ cô có nhiệm vụ bất ngờ.

Đáng lẽ phải đi ra, Neji lại tiến vào, nhìn chăm chú vào tờ giấy như hi vọng sẽ tìm được thêm điều gì đó. Nhận ra hành động vô thức của chính mình, anh lắc nhẹ đầu, tự hỏi tại sao mình lại còn nấn ná ở đây? Vì…?

1 mùi hương rất thanh.

Thật lạ, rõ ràng là nhà mới, phòng mới, đồ đạc đều còn mới, thế mà hương vị quen thuộc vẫn phảng phất hoà quyện trong không khí. Đây là thứ cảm nhận gì vậy? Ngay từ lần đầu bước vào căn phòng này, không, là phòng cũ thì đúng hơn, anh đã bị thu hút bởi cảm giác này. Thứ dư vị tựa như 1 luồng gió thổi hương xuân tươi mát và nhẹ nhàng, khiến con người ta xao lãng và thậm chí tưởng như chỉ chút nữa cũng có thể quên đi cả thực tại.

Nhưng…có lẽ vì không khí se lạnh vẫn ùa vào, khiến anh thấy trí óc như có 1 cảnh cửa để ngỏ.
Trống rỗng.

Neji thở dài, nhưng không phải vì trong lòng có nhiều thứ cần được giãi bày mà chỉ đơn giản vì…anh bỗng nhiên cảm thấy muốn thở ra. Chỉ thế thôi….

Lạ lùng… Sao tâm trí anh lơ đãng thế này?

-Ấy, ai đặt đồ ăn giữa đường đi thế này?

Tiếng Kou vọng ra ngoài cửa khiến Neji sực nhớ ra thứ mình đã bỏ quên.

-Xin lỗi Kou-san – Neji vội vã lao ra, bỗng nhiên thấy ngượng nghịu phần nào khi có người phát hiện ra anh ở trong phòng của Hinata, dù điều đó là hoàn toàn bình thường với tư cách người hầu của anh hiện giờ.

-Không sao, cậu mang bữa sáng đến cho Hinata-sama hả?

-Phải, nhưng cô ấy đã đi rồi – Neji đáp, cố giữ vẻ thản nhiên che dấu cho cái mặc cảm “tội lỗi” chẳng biết ở đâu hiện ra trùm lấy anh.

-Thật đúng là, nhớ ngày xưa đi đâu cô ấy cũng líu ríu theo tôi, giờ thì không sớm thì muộn tôi hoặc cậu mới là người chạy theo cô ấy mất.

Gió lùa vào khoảng trống phía trong, đẩy lá thư trên bàn uốn mình cong lên xuống. Không rõ nó muốn thoát đi và tung mình vào không trung hay đang cố níu lấy mặt bàn. Mà cũng có thể nó cũng không biết mình đang muốn điều gì. Thay vì lao lên lên ôm lấy gió hoặc nằm im yên phận trên mặt bàn, tờ giấy tội nghiệp xáo động không dứt. Nhưng càng xáo trộn thì nó lại càng không quyết định được gì.

Nó, cũng như ai…

Lạc lõng.

-Có lẽ thế… - Neji đáp chậm rãi, mắt không rời khỏi mép giấy đang rung lên như cung đàn.

-Neji? – Kou nghiêng đầu – cậu vừa thở dài đấy.

-…?

-Cậu đang nhớ! – Kou bật cười.

-Nhớ sao?

-Đừng nói rằng cậu chưa nhớ ai bao giờ?

-Không, tất nhiên là tôi có… - Neji nhíu mày, tìm lại những tiếng gào từ tiềm thức, tiếng gọi của 1 cậu bé đơn côi còn vang vọng lại từ quá khứ – nhưng nó buồn thảm hơn rất nhiều. Còn cảm giác hiện giờ của tôi, nó…

-Trống rỗng, phải không?

Neji nhìn Kou ánh mắt “sao anh biết?” rồi gật đầu. Kou lại cười, vỗ vai chàng trai trẻ:

-Đó chính là cảm xúc đích thực của nỗi nhớ đấy. Còn tất cả những buồn, vui, hờn giận khác kèm theo chỉ là do ảnh hưởng bới 1 sự kiện nào đó mà thôi.

Neji thở dài rồi lại chợt nhận ra mình lại vừa làm điều đó. Cảm giác này…. Khi tất cả bỗng trở nên u ám lạ, cả không gian, cả đất trời chỉ còn độc 1 màu xám. Không khí như lạnh hơn, mọi thứ như yên ắng hơn và…trống. Như 1 giếng nước bỗng cạn khô chỉ còn hun hút gió, thổi ngược từ dưới lên, mang đến những âm điệu âm u không rõ lời, kéo dài dai dẳng.

Anh trở về nhà bếp, mang theo 1 bữa sáng đã nguội lạnh và cả 1 lồng ngực chẳng ấm áp hơn. Cảm tưởng như gió đang xuyên qua cả cơ thể anh, mang đi tất cả hơi ấm mà anh đã có.

Đây là…”nhớ” sao?

Tưởng như chỉ mới cách đây 1 phút Hinata ở đây, đòi gọi anh là niisan, đòi được học cách nấu soba. Cũng ở trên dãy ghế này, cô em gái nhút nhát đã cắt lời anh để tìm tiếng nói riêng của chính mình.

Neji bất giác cảm thấy muốn nở nụ cười khi những hình ảnh ở đâu đang tràn về xâm chiếm lấy đầu óc anh. Thật lạ, anh đâu phải người thích suy ngẫm về những chuyện nhỏ quá nhiều như vậy?

Ngón tay cô đã chạm lên miệng anh, ngăn không cho anh nói.

Neji mím môi.

Giờ chỉ có mình anh ở đây, lạnh lẽo và trống rỗng.

Anh gục mặt vào 2 tay, cố gắng tìm kiếm lại những thứ đã xảy ra. Chúng giờ hiện ra trong đầu anh như những thước phim quay chậm. Nhưng không phải thật, chỉ là kí ức mà thôi. Chỉ thế thôi…

Thở dài.

-Neji-san! Anh đây rồi! – Tokuma vẫy tay loạn lên ở ngoài cửa.

-Có chuyện gì?

-Chẳng là – cậu trai trẻ cười khì, đưa tay gãi gãi đầu – tôi muốn xin lỗi anh và Hinata-sama về việc ở bữa tiệc hôm trước, tôi đã đùa hơi quá trớn.

-Cậu xin lỗi Hinata-sama thì đúng hơn.

-Được được – Tokuma hơi e dè trước câu đáp trả cụt ngủn thiếu thân thiện của Neji – để tôi đi tìm Hinata-sama, cô ấy ở trong phòng đúng không?

-Hinata-sama đã đi làm nhiệm vụ rồi.

-Hả? Nhiệm vụ với ai cơ? Tôi mới gặp Shino và Kiba ngoài đường kia mà.

---

Phụ chú:
*lần đầu Neji vào phòng Hinata: phần 13: Tội Lỗi

No comments:

Post a Comment