Phần
87: NEJI NỔI GIẬN
Hinata men theo
những hàng cây đang trong kì trút lá, bước nhanh về nhà. Những gì đã xảy ra gợi
cho cô nhiều câu hỏi nhưng chẳng khi nào câu trả lời lại tìm được dễ dàng,
trong mọi vấn đề. Giá như cô có thể hiểu tiếng của những ngọn gió đang vi vu
bàn tán với nhau, có lẽ chúng sẽ cho cô biết rằng cô phải làm gì lúc này?
Mâu thuẫn.
Đau khổ và mất
mát.
Bí mật.
Tại sao con người
lại sinh ra để giữ những thứ như vậy trong lòng? Ngay cả bầu trời cũng có chim
trời làm bầu bạn, cá có nước để thoả dạ mình, vậy mà bá chủ của muôn loài thì lại
không làm được điều cỏn con đó.
Chính cô cũng không
thể.
Giống như 1 bước
chân đã đặt vào làn nước lạnh lẽo, phân vân không biết nên đi tiếp quãng đường
lầy lội hay đứng yên. Cho dù có tìm cách quay lại thì da thịt cũng cóng mất rồi.
Hinata thở dài.
Cô vốn nghĩ 1 điều đơn giản rằng chỉ cần mình cố gắng cho người khác, cố gắng bằng
người khác, tin tưởng họ thì mọi chuyện sẽ ổn. Rằng chỉ cần cô lặng im và tôn
trọng sự nín lặng của 1 người sẽ khiến người đó thấy an tâm.
Nhưng cuộc sống
đâu đơn giản như vậy? Sau cánh cửa đóng chặt có lẽ là cả 1 nội tâm không ngừng
gào thét, hi vọng sẽ được ai đó tìm thấy, hi vọng sẽ có người mở cánh cửa đó ra
và cứu rỗi lấy họ. Những điều 1 người không thể nói ra chẳng khác nào 1 lớp tường
ngăn cách họ với ánh sáng chung quanh, thậm chí chưa chắc họ đã nhận ra điều
đó…
Miên man với những
suy nghĩ của mình, cô trở lại cổng làng lúc nào không hay. Izumo đang ngáp dài
vì hôm đó là phiên trực của anh, nhìn thấy cô anh vội thốt lên:
-Hinata! 2 hôm
nay cô đi đâu? Người nhà đang nháo nhác tìm cô đấy.
Nhà Hyuuga quản
lý các thành viên của Tông Gia rất chặt chẽ, đặc biệt là sau khi Hinata bị bắt
cóc. 1 khi mất mát đã xảy ra, sẽ chẳng ai muốn nó lặp lại cả. Nhưng Hinata chỉ
vắng mặt 2 ngày và khác với lần trước, cô có viết giấy nhắn lại cho Neji. Sao tất
cả lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
Nghĩ vậy, Hinata
vội vã chạy về.
Lo sợ bao nhiêu
thì đến lúc đặt chân qua cửa nhà, Hinata lại ngạc nhiên bấy nhiêu. Hyuuga phủ vẫn
yên ắng. Thấy cô trở về, 1 cô bếp ra chào hỏi. Eita đang tập trên sân thì không
để ý cả sự có mặt của cô. Mọi người vẫn sinh hoạt như thường lệ, chẳng bận tâm
gì đến việc cô đã đi đâu. Vậy sao Izumo lại nói nhà cô đi tìm?
Hinata bước lên hành
lang thì cũng là lúc 1 người lao vụt đến. Cô vội nhón chân nép sang 1 bên để
tránh. Bóng người dừng lại, ồ lên:
-Hinata-sama!
-Tokuma-kun?
Chàng trai trẻ tuy
vừa bị bất ngờ nhưng nhìn cái cách anh thở nhẹ ra thì có thể đoán được anh vừa
trút được 1 nỗi lo nào đó.
-Hinata-sama –
Tokuma reo lên - sama về rồi à? May quá, chúng tôi đi tìm sama suốt.
-Tìm tôi ư?
-Hinata-sama,
chúng tôi lo quá. Không phải… -Tokuma gãi đầu, ngượng nghịu – không phải sama
vì giận tôi ở bữa tiệc hôm trước nên mới bỏ đi chứ?
-Không không…-
Hinata xua tay – tất nhiên là không rồi Tokuma-kun! Không phải tại anh đâu!
-Thật vậy à –
khuôn mặt chàng trai rạng rỡ hẳn lên – may quá, làm tôi sợ đứng tim! Để tôi báo
cho Neji-san và Kou-san.
Hiểu lầm được gỡ
bỏ nhanh chóng. Kou, sau khi tận mắt thấy sama của mình hoàn toàn lành lặn trở
về thì trở lại với phong thái nhũn nhặn của mình. Nhưng cuộc hội ngộ của Hinata
với Neji – gia nhân riêng của cô– lại chẳng được suôn sẻ như vậy. Từ xa, Neji hằm
hằm bước đến, nhìn vào Hinata với ánh mắt không che giấu chút giận dữ nào. Cảm
tưởng như có thể cảm thấy cả không gian nghẹt đặc lại quanh anh. Những gia nhân
đứng trên hành lang vì thế vội vã lánh ra xa.
Ngay cả khi đã đứng
đối diện với Hinata rồi, Neji vẫn không nói 1 lời. Môi anh mím chặt lại như
đang cố ngăn những lời kích động khỏi bật ra từ vòm họng.
-Em…- Hinata lật
đật cúi đầu – em xin lỗi đã khiến anh lo lắng nii…Neji-san.
-Xin cáo lui.
Neji đáp cụt lủn
rồi quay lưng đi thẳng, thậm chí cả bước đi cũng gấp gáp, thể hiện cho ý muốn rời
khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Hinata mím môi,
hơi thở rung nhẹ như cung đàn trong phút xúc cảm. Cô không nghĩ rằng mình đã
khiến anh tức giận như vậy. Ngay cả bờ vai anh cũng bỗng chốc trở nên xa cách
và lạnh lùng. Bờ vai mà cô ngỡ đã rất thân thuộc càng lúc càng lọt vào khoảng
không phía xa.
Xa.
Càng lúc càng xa.
Cô thậm chí không
dám gọi anh lần nữa.
-Trời đất ơi… -
Tokuma rên khẽ, không dám lớn tiếng vì vẫn sợ Neji có thể nghe thấy mặc dù lo lắng
ấy là thừa – sao lại có thể dữ dội thế cơ chứ?
-Hinata-sama – Kou
tiến đến, nhìn theo bóng Neji khuất dần – sama nên hiểu cho cậu ấy. Đến giờ
Neji-kun vẫn rất hối hận đã không bảo vệ được sama khi Pain tấn công và không
ngừng dằn vặt về chuyện đó. Việc sama biến mất chẳng khác nào đã găm vào ngực cậu
ấy 1 lưỡi kunai. Nếu tôi là cậu ta hẳn tôi cũng phát điên lên được vì lo sợ.
-Phải đấy! Phải đấy!
– Tokuma chen vào – lúc đầu tôi cũng bảo chắc không có gì cả nhưng sau đó cậu ấy
khiến chúng tôi sợ theo, cậu ấy bảo rằng sama giờ không sử dụng đc jutsu, lơ là
1 chút lỡ sama có mệnh hệ gì thì…
-Lỗi tại em… -
Hinata xịu mặt, nắm chặt 2 tay lại với nhau.
-Hinata-sama –
Kou đặt tay lên đầu cô gái trẻ như cách của người anh trai làm với em gái – có
2 thứ giận dữ trên đời này. 1 xuất phát từ lòng căm hận, và 1 từ yêu thương. Cái
giận dữ thứ nhất là cái giận người khác còn cái giận thứ 2 lại là cái giận bản
thân. Người Neji-kun đang căm tức lúc này là chính cậu ấy. Tuy rằng Neji tỏ
thái độ như thế nhưng tôi tin cậu ta không có ác ý với sama đâu, sama đừng lo lắng.
Kou đã an ủi
nhưng thực tâm thì Hinata không cảm thấy vui vẻ thêm, thậm chí có phần nào đó
trùng xuống. Cô biết anh lo cho mình. Lần nào cũng là Neji đến tìm cô đầu tiên.
Khi ở trong rừng, lúc Pain tấn công. Lần nào cũng là anh bảo vệ cho cô, khích lệ
cô. Vậy mà cô lại…
Cho dù là không cố
ý, lần này cô khiến Neji giận cũng là dễ hiểu.
Anh thậm chí còn không
trách phạt cô đến nửa lời.
Đôi khi, chỉ 1 lời
xin lỗi là không đủ.
No comments:
Post a Comment