Phần
88: KHOẢNG LẶNG
Hinata đến phòng Neji dù cô
cũng chưa biết phải nói gì với anh cả. Nhưng chẳng thà đối mặt còn hơn là trốn
tránh, cô tin như vậy.
Nhác thấy bóng Neji đang ngồi
ngoài hành lang, vai dựa cột, 2 chân buông khỏi bậc thềm, Hinata định cất tiếng
gọi nhưng bỗng nhiên cô ngăn chính bản thân mình lại. Neji luôn là người phát
hiện ra cô trước cho dù cô có cố gắng nhẹ nhàng thế nào. Vậy mà lần này anh vẫn
điềm nhiên như không. Hoặc là anh giận cô đến độ không buồn nhìn, hoặc là…
Hinata rón rén lại gần, không
dám thở mạnh.
Quả nhiên không sai, Neji đang
ngủ. Lại còn ở trước cửa thế này, có lẽ…anh đợi cô về phòng.
Hinata thở dài thật nhẹ, ngồi
xuống cạnh anh. Áo anh vẫn còn ướt vị lạnh ngắt chưa kịp tan của sương. Trên
nền vải trắng vương đầy những mảnh vỏ cây khô lại thêm hương gỗ già ngai ngái
quyện vào, vẽ lên hình ảnh 1 chàng trai lẫn mình vào cánh rừng rộng lớn suốt 2
đêm dài. Trong bóng tối, trong gió rét.
Hinata nhìn xuống. Trên 2 bàn
tay buông thõng dày đặc những vết băng bó. Dù cô không hề biết nguyên do Neji
bị thương khi dùng tay không chặt cây rừng mở lối về Konoha, cô cũng đoán đó là
do cô…
Bất giác, nụ cười buồn buồn nở
nhẹ trên đôi môi nhỏ, mỏng manh tựa như ánh sáng chiếu mạnh hơn nó cũng có thể
tan biến mất. Neji, vẫn đang say ngủ, đầu hơi ngả xuống cạnh cô, nhìn xa chẳng
khác nào anh đang cúi gần nói với cô điều gì. Hinata ngước nhìn anh, khẽ thở
dài dù cô cố gắng nén nó thật trầm xuống, lo sợ sẽ khiến anh tỉnh dậy.
-Niisan – cô nói thật khẽ trong
miệng, chỉ để cho mình nghe thấy – giá như cứ trở lại ngày xưa thì hay biết
mấy.
Nói rồi cô đặt bàn tay lên tay
Neji, phải nói là lên lớp băng trắng quấn quanh tay anh thì đúng hơn. Cô chỉ hi
vọng cho dù 1 chút nhỏ nhoi thôi, có thể xoa dịu đi những thứ mà anh lâu nay
vẫn tự khắc sâu vào trong máu thịt. Nhưng kì lạ thay, thay vì như đang cố gắng
sưởi ấm mu bàn tay Neji, cô cảm thấy như hơi ấm từ anh đang từ từ chuyển sang
mình trong cơn gió ùa tới.
Cô muốn để anh nương tựa vào,
cuối cùng cả khi ngủ anh vẫn theo cách nào đó che chở chô cô.
Trời thổi những luồng hơi the
the liếm lên da thịt cái buôn buốt của đông.
Hinata nhích thêm 1 chút nữa
gần tới Neji. Anh vẫn không mở mắt nhưng tiếng thở đều đặn của anh khiến cô tự
nhiên cúi xuống. Lại nhớ lúc ở bếp làm soba, Neji luống cuống sợ mạo phạm quy
tắc nên cứ tìm cách lùi xa khỏi cô. Mà kể từ kì thi lên Chuunin đầu tiên đến
nay, anh cũng gần như không lại gần cô như vậy nữa. Dẫu sao cô cũng là tiểu thư
nhà Tông Gia, lại là nam nữ mà không cùng đội thì càng chẳng có lý do gì quá
gần gũi với nhau. Hinata lại chợt nghĩ đến lúc cha mình mở tiệc mừng tân gia,
cô đã nài mà anh vẫn cương quyết ngồi hàng sau cho gia nhân chứ không lên ngồi
hàng đầu.
Có lẽ vì cách xa thế nên cô ít
nhận ra rằng anh lúc nào cũng ấm như vậy ư, ngay cả với khí trời trở lạnh thế
này?
Những đám bụi còn sót lại dưới
đất bị nâng lên hạ xuống, xoay thành vòng tròn trên sân. Chỉ là gió vô tình
nghịch thôi, nhưng Hinata lại nhìn thấy trong đó hình ảnh 2 đứa trẻ đang chơi
đùa. Không đau buồn, không mất mát, không có trách nhiệm, tất cả chỉ là 2 chữ
“niềm vui” đọng lại.
Phải, giá như được trở lại như
ngày xưa thì hay biết mấy.
Không ai làm đau ai.
Không ai khiến ai lo lắng.
Bấy giờ cô mới ngẩng lên nhìn
Neji lần nữa. Cô nhận ra mái tóc dài của anh dính chặt lại, bê bết. Bao nhiêu
mồ hôi đã đổ xuống chỉ vì hành động vô ý của cô? Cả mặt, quần áo anh cũng có
những vết bẩn. Neji vốn là người rất chỉn chu, nếu anh nhìn lại bộ dạng mình
nhất định sẽ không hài lòng. Có lần anh đi làm nhiệm vụ về cũng bẩn vô cùng, có
người chạy tới định băng bó cho anh thì anh gạt ra nói rằng sợ sẽ làm dây bẩn
sang người khác.
Kỉ niệm ùa về khiến Hinata phì
cười thành tiếng nhỏ. Giờ thì Neji chẳng còn biết trời trăng gì nữa để mà ngăn
cản người khác.
Hinata vươn đến gần anh, tim
đập thình thịch. Cô chỉ sợ lỡ như anh bỗng nhiên thức dậy.
Mà tại sao cô lại sợ kia chứ?
Cô có làm gì xấu đâu?
Thở phào với suy nghĩ đó dù hãy
còn hơi run, Hinata khẽ dựa vào vai Neji. Má cô cảm nhận cái tê cóng của lớp áo
anh nhưng đồng thời cũng thấy hơi nóng của anh đang toả ra. Tính trẻ con nổi
lên, cô thấy tự hào chút nào đó, giống như 1 đứa trẻ đã “thành công” khi không
nghe lời người lớn.
“Giờ thì anh chẳng đẩy ai ra
được rồi nhé niisan” – cô nghĩ thầm, để những lọn tóc mái phủ lên bờ vai Neji.
Cô cười khúc khích thật khẽ, tự
nhiên dụi đầu sang Neji mạnh thêm 1 chút. Không ngờ “1 chút” đó lại là quá
nhiều với 1 tấm lưng chỉ dựa nhẹ vào cột trụ. Hinata cảm giác rõ cả thân người
Neji nghiêng đi. Cô bị mất điểm tựa cũng ngã nhào. Hai người ngồi ở mé bậc
thềm, Hinata theo đà chút nữa lăn thẳng xuống sân. Nhưng 1 bàn tay vội đưa ra
ghì chặt lấy thân người nhỏ bé, kéo nó lại.
Hinata ngẩng lên, nhận ra Neji
đã nằm ở dưới mình, tay anh vẫn còn giữ lấy cô. Mới sực tỉnh khỏi giấc ngủ, anh
còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thấy Hinata suýt ngã theo phản xạ anh liền
ôm cô lại.
Hinata hoảng hốt:
-Em xin lỗi Neji-niisan! Em xin
lỗi!
-Sama không sao chứ? – Neji trả
lời dù chính anh chẳng rõ đầu đuôi tại sao Hinata phải tạ lỗi rối rít.
-Không không…em không…em xin
lỗi! Anh ổn cả chứ? Em xin lỗi!
Hinata luống cuống nhìn Neji
xem cú ngã có khiễn anh bị thương không dù tất nhiên chỉ ngả người xuống thì
không thể bị sao được. Nhưng giờ cô không đủ tỉnh táo để nghĩ được đến thế nữa.
Cô hoảng hốt như người vừa lâm
trọng tội. Sao cô lại phải lúng túng thế chứ, đâu có ai thấy cô đã dựa vào anh?
Và nếu có thấy thì cũng đâu phải là 1 tội?
Tại sao...
Sao...
Đột nhiên, 1 chấm trắng bay
lượn trước mắt cô rồi nhẹ nhàng hạ xuống trên nền gỗ. Theo sau nó, những khoảng
sáng li ti cũng hùa nhau bay vào. Cả 2 người cùng nhìn ra phía ngoài. Bầu trời
vẫn xám xịt nhưng đang rũ xuống cơ man những hạt trắng tựa hồ như trăm ngàn hạt
giống bồ công anh.
-Tuyết! – Hinata thốt lên.
No comments:
Post a Comment