Phần 93: NEJI RAY RỨT
Hinata
từ hôm đó đến nay vẫn không nói với Neji lời nào. Sáng sáng cô để khay thức ăn
trước phòng anh rồi lại đi mất. Nếu anh ngỏ ý muốn tháp tùng cô, cô chỉ cố gắng
bước thật nhanh như để cắt đuôi anh. Hôm nay, sau khi trở về từ chỗ Shizune
cũng vậy. Anh chẳng khác nào như đã bốc hơi, không còn tồn tại trong mắt cô nữa.
Tất cả những gì Neji có thể làm là bước sau Hinata, trong sự im lặng đến tê người.
Neji
hiểu rằng cô vừa giận, vừa buồn, hẳn vì khi cô mới trở về phủ anh đã đón tiếp
cô như vậy. Chẳng có lý nào để nói với cô bằng thái độ đó cả. Không phải cô cố
tình bày chuyện. Cô đã lo xa viết giấy để lại cho anh. Cô cũng không nói dối,
cô không hề nói rằng cô có nhiệm vụ. Cô đã lớn rồi thì chuyện đi đây đó 1 mình
là điều bình thường mà thôi.
Chính
anh đã tự vẽ ra viễn cảnh cô bị bắt cóc, bị hãm hại rồi trăm thứ kinh khủng
khác và làm ầm ĩ lên kéo cả Khôngu lẫn Tokuma vào cuộc. Nói cách khác, mọi lo lắng
là do anh tự gây ra cho mình, rồi cuối cùng lại trút lên đầu 1 Hinata vô tội.
Và
cái cách anh thể hiện nữa chứ. Anh chẳng rõ mình đã như thế nào, nhưng Tokuma bảo
“trông anh chẳng khác gì cách đây 3,4 năm trước cả, cau có và khó chịu đùng
đùng”. 3 ,4 năm trước ư? Lúc đó anh chỉ đầy nỗi hận mà thôi.
Và
anh đã dành cái bộ mặt thù hằn ấy để đón cô, 1 cô gái trẻ, sama của anh, chủ
nhân của anh, trở về sau 2 ngày dài.
Thậm
chí anh còn không cho cô cơ hội để giải thích.
Anh rất
phật ý, phải, nhưng anh tuyệt nhiên không có ý giận cô đâu, cũng không có suy
nghĩ dù là nhỏ nhất về việc trách mắng cô. Nhưng cách anh tỏ ra thật vô lễ và
cũng chẳng khác nào như gáo nước lạnh tạt vào mặt người khác. Huống chi đây lại
là Hinata, người anh đã từng thề bảo vệ, người anh từng tự hứa sẽ không bao giờ
làm tổn hại đến.
Nghĩ
đến đây, Neji thở dài.
Anh không
biết phải xin lỗi cô cách nào nữa cả.
Mỗi
buổi sáng, anh lặng thinh chờ cô đến, nhìn bóng cô in lên cửa, lắng nghe hơi thở
của cô cách anh chỉ 1 lớp giấy mỏng nhưng thật sự lại xa anh vô cùng. Anh vẫn
giữ thói quen kiểm tra cửa 1 lượt trước khi ngủ nhưng mỗi lúc ngang qua phòng
Hinata anh chẳng biết tại sao luôn đi chậm lại. Trong đầu anh vẽ ra hình ảnh cô
bất chợt mở cửa gọi anh, sai anh điều gì đó.
Nhưng
tất cả vẫn chỉ là im lặng.
Giá
như điều tồi tệ nhất chỉ dừng lại ở đó.
Có lẽ
anh đã làm tổn thương cô quá nặng, có lẽ cô đã nghĩ rằng sự thân thiết và trìu
mến anh dành cho cô bấy lâu chỉ là giả tạo phủ lên hận thù. Hinata vắng mặt ở tất
cả các bữa cơm gia đình, lấy cớ thấy không khoẻ. Hiashi không hỏi nhiều bởi
chuyện Hinata hay ốm lặt vặt, mà thật ra là bị thương khi tập luyện nhưng cố giấu,
cũng có xảy ra. Hanabi lại càng không thắc mắc mà cho dù nếu có cô bé cũng gắng
che lấp đi.
Nhưng
Neji biết lý do thực sự là gì.
Nhưng
những lời bàn tán cũng xuất hiện ít nhiều. Những người quan tâm và yêu quý cô
gái tên Hinata hiền lành chứ không chỉ là sama của họ có hỏi thăm Neji. Anh
cũng không biết trả lời cách nào.
Không
những tránh mặt anh, cô cố tránh tất cả mọi người.
Là tại
anh…
Sao
anh có thể làm tổn thương thêm 1 cô gái vốn đã nhận quá nhiều thương tổn?
Sao
anh có thể nhẫn tâm như vậy…?
Từ
trong con người của Neji này… chẳng lẽ những thứ tốt đẹp thiền định thực ra chỉ
là vỏ ngoài cho 1 tên Neji xẫu xa và lạnh lùng sao?
Là tại
anh…
-Cậu
đừng lo, Hinata không sao đâu – Sakura, sau khi được mời đến xem xét bệnh tình
của Hinata lên tiếng khi được tiễn ra cửa – tình trạng vẫn y như trước kia mà
thôi. Cô ấy chỉ cảm thấy hơi mệt, chắc do thời tiết thay đổi.
-Rõ
ràng là cô giấu tôi điều gì đó – Neji nhìn xoáy vào đôi mắt màu lục bảo.
-Chuyện
này… - Sakura quay mặt đi – cậu cũng chẳng giúp được gì đâu Neji, hãy để mặc
như thế đi.
Nói rồi
cô hấp tấp đi ra, rõ ràng có ý muốn chấm dứt cuộc hội thoại.
Neji
đứng lặng bên cổng, không màng đến lớp tuyết ngày 1 dày đóng lên vai, lên tóc.
Giá
như bị đông cứng sẽ làm cho những vết cào cấu vô hình cứ găm vào ngực mình dừng
lại có lẽ anh cũng sẵn lòng đứng đó đến khi đông thành đá.
Hinata-sama…
người đã hết lòng tin cẩn anh, thậm chí tâm sự cho anh những điều cô giấu kín.
Giờ chẳng khác nào như cô đã bị anh phản bội lại. 1 con ngựa chiến dù chỉ bị đánh
1 lần sẽ luôn nhớ nỗi đau của nó và lồng lên mỗi khi bị gắn yên cương, huống
chi 1 người nhận nhiều đau thương hơn thế?
Anh không
còn biết phải tạ lỗi thế nào nữa cả…
Quá dễ
để làm đau 1 ai, nhưng thật quá khó để chữa lành nỗi đau ấy.
Neji
chậm rãi quay về phòng, chợt anh nhận ra dáng Hinata bên cạnh hồ nước ở góc vườn.
Cô đứng
lặng, chờ đợi từng hạt tuyết bao lấy mình, chẳng khác nào như 1 con chim không
kịp bay về phương nam tránh rét đành cam chịu số phận leo lắt của mình. Những lọn
tóc của cô đung đưa sau lưng như đang không biết ngả về phía nào. Không đủ mạnh
mẽ để nằm yên trước cơn gió nhưng cũng chẳng đủ cam chịu để bị hất tung. Phân
vân.
Neji
tiến lại gần.
Mặt
nước hồ đang từ từ se lại, cố gắng vá víu những trong đục tận đáy lòng mình bằng
cách đắp 1 lớp bẳng lên trên, trong hi vọng sẽ không ai nhìn thấy những gì nó
muốn che dấu, hi vọng…
Nhìn
làn da hơi tái đi dưới cái lạnh, Neji không khỏi chạnh lòng. Anh chậm rãi lên
tiếng:
-Hinata-sama,
trời lạnh đấy.
Hinata
hơi sững lại, 1 cái rùng mình nhẹ chiếm lấy cô. Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy
nhau.
Và
Neji còn đón nhận cái buốt xót lòng hơn cả gió đông khi cô ngoái lại nhìn anh, gương
mặt gầy đi nhiều và đôi mắt cho dù trong vô thức vẫn đang cố ngăn lớp nước mỏng
khỏi trào ra. Những dấu vết mệt nhọc chứng tỏ cô đã mất ngủ nhiều, 1 dấu hiệu
rõ ràng khi tâm hồn bị tổn thương.
Neji mím
môi, thấy lòng mình dấy lên 1 nỗi đau ray rứt, như thân người bị bao bọc trong
hàng vạn lớp gai.
-Niisan…
- Hinata đáp, trong đáy mắt đùng đục bỗng rọi lên 1 tia sáng trong xanh.
ôi hạnh phúc quá đọc ba chap liên tiếp thanks chị nhìu ạ ngại quá toàn đọc mà ít com chị đừng buồn em nhé
ReplyDeletechị...ko biết em là ai :P lần sau em để lại tên nhé >_<
Deletecảm ơn em đã đọc ^^ comment ở blogspot khá là rắc rối. miễn em vẫn tiếp tục ủng hộ chị là chị mừng rồi xD