Phần 94: NỖI ĐAU CỦA
HINATA
Chưa
bao giờ Hinata cảm thấy mọi thứ trở nên u ám như vậy. Không có 1 nơi nào, không
có 1 thứ nào không mang cảm giác chán chường đến cho cô.
Những
cánh hoa ép bị bỏ rơi bơ vơ trên mặt bàn, và chính bản thân chúng cũng chẳng
khác gì hiện thân của sự héo úa, không chút sức sống. Những cuốn sách nằm im
trên giá lịm đi trong vô thức vì bị quên lãng. Có lẽ chũng cúng tự biết thân phận
mình nên những bìa bao vốn rực rỡ sắc màu nay cũng trở nên nhợt nhạt và nhàm
chán vô cùng. Cửa sổ khép hờ hắt lên sàn 1 đường sáng nhoè nhoẹt, tưởng chừng
như nó muốn tìm 1 chỗ ẩn nấp an toàn trong căn phòng tối tăm này.
Hinata
thở dài. Cô không muốn rời khỏi giường dù có nằm trên đó bao lâu cô cũng chẳng
ngủ thêm được. Thực tế mà nói, cô chẳng yên giấc mấy ngày nay. Mỗi lúc cô ngả
lưng xuống thì 1 ngọn lửa âm ỉ cứ ở trong ngực cô thiêu đốt từ từ từng nhịp thở.
1 sự khó chịu không diễn tả được bằng lời liên tục chiếm hữu lấy cô. Chợp mắt
được 1 chút, cô lại giật mình thức dậy, rồi lại co ro khi thấy mình thật lạc
lõng.
Cô
độc.
Dù
không biết tại sao, cô cảm thấy mình thật lẻ loi.
Cô
uể oải ngồi dậy, khoác áo vào rồi bắt đầu những nghi thức buổi sáng thật chậm
chạp. Không khó để nhận ra mắt đôi mắt trắng mờ hẳn đi chẳng rõ vì nước mắt hay
vì mệt nhọc.
-Mấy
hôm nay sama chẳng ăn gì cả, sama có ốm không? – 1 cô bếp lo lắng lại gần khi
Hinata đến lấy đồ ăn sáng.
Hinata
đáp lại bằng cái lắc đầu chậm rãi ý nói cô không sao, dù vẻ ngoài của cô thể hiện
điều ngược lại. Cô đến và đi như 1 cái máy, không nói chuyện với ai, lơ đãng
nhìn ra xa bất cứ lúc nào.
Cô
mang đồ ăn đến trước cửa phòng cho Neji. Cánh cửa vẫn đóng im ỉm, những mảng giẩy
hắt lên màu trắng không rõ của bầu trời đang rắc những đốm sáng hay của lớp tuyết
đang bao phủ khắp nơi. Nhắc đến tuyết, có lẽ tiếng rơi của chúng cũng còn ồn ào
hơn căn phòng trước mặt cô.
Có
lúc Hinata tưởng như vách cửa chỉ là 1 lớp không khí có thể đi xuyên qua. Cô hồi
hộp chờ 1 điều gì đó có thể bất ngờ sẽ xuất hiện sau nó. 1 điều gì đó, hoặc là
1 người nào đó. Miên man trong suy nghĩ của mình, Hinata bước gần tới nó đến độ
như sắp đâm sầm vào. Cô đứng đó, nhưng không gì, không ai đáp lại hi vọng mong
manh của cô. Cô thấy bóng mình in lên cánh cửa và nằm im tại đó.
Chỉ
có bóng của cô nằm tại đó.
Là
1 lớp giấy, nhưng giờ chẳng khác nào 1 đoạn tường thành vững chắc.
Hinata
thở dài, đặt khay gỗ xuống rồi bước đi.
Được
vài bước, cô khẽ ngoái lại, lo sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó trong 1 vài giây. Nếu
như cô nán lại thêm vài giây nữa, có thể 1 thứ gì…1 ai đó…sẽ xuất hiện?
Run
run, bàn tay nhỏ giơ lên như muốn níu lại quang cảnh trước nó.
Rồi
lại cứng đờ, nó hạ xuống trong thất vọng.
Không,
rõ ràng là không gì có thể xảy ra.
Hinata
về phòng, ném mình lên giường. Cô xoay trở liên tục, cố gắng tìm 1 vị trí nào
đó để có thể cảm thấy dễ chịu hơn dù chỉ 1 chút. Chính cô cũng không hiểu điều
gì đang xảy ra với mình. Cô chán mọi thứ, cô mất niềm tin. Cơ thể cô chẳng khác
nào như 1 chiếc lồng băng giá đang khoá chặt 1 tiếng gọi cháy bỏng. Tiếng gọi
day dứt, gào thét không ngừng. Có những lúc Hinata cũng muốn để nó vang lên
nhưng khi cô mở miệng ra thì lạ thay, lưỡi cô không thể tìm nổi ngôn từ nảo để
giải phóng cho cảm xúc đó cả. Tất cả cô có thể làm là thở dài. Cô cũng không đếm
nổi mình đã làm thế bao nhiều lần.
Cô
khát 1 thứ không phải nước.
Cô
đói 1 thứ không phải thức ăn.
Cô
muốn hít thở 1 thứ không phải không khí.
Chính
cô không biết nó là gì.
Bàn
tay nhỏ lần mò lên đầu giường, với lấy chiếc lược gỗ nhỏ xinh.
Thật
lạ, 1 vật nhỏ bé vô tri mà cách đây không lâu làm cô cười, giờ lại khiến cô cảm
thấy lòng mình quặn lên theo từng hơi thở.
Dòng
nước mắt bỗng tràn ra.
Không
rõ vì cái lạnh của mùa đông hay vì cái lạnh của cánh cửa im lìm kia. Nếu cái lạnh
có thể đóng băng tất cả, liệu nó có thể đóng băng nỗi đau đang ngốn ngấu chiếm
lấy cô hay không?
-Hinata,
mình vào được không?
Giọng
Sakura vang lên bên ngoài. Hinata nặng nhọc nhấc chân tới kéo bản gỗ nặng trịch
sang bên.
-Mình
nghe nói cậu không được khoẻ nên muốn đến đây xem sao.
Hinata
không đáp. Cô lẳng lặng chìa tay ra cho Sakura nắm lấy.
-Đúng
là cậu xanh quá Hinata – đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
-Mình
vẫn ổn, do thời tiết thay đổi thôi mà…
Sakura
thăm dò kĩ những đường nét trên khuôn mặt Hinata, cô bỏ tay cô gái mệt mỏi đó
ra, chậm rãi nói:
-Đúng
là cậu không ốm. Cậu đang đang có chuyện buồn, Hinata. Là… Naruto phải không?
Hinata
lơ đãng nhìn khung trời xám nhưng vẫn gợi nét chói ở phía xa đang muốn nuốt chửng
mọi thứ vào cái vô định trong lòng nó. Cô không buồn trả lời hay đính chính câu
nói của Sakura, mà thực ra bởi vì cô cũng chẳng nghe nổi Sakura đang nói điều
gì cả. Thậm chí trong cái sắc xám xịt của màu trời, có lẽ cô cũng sẽ tự hỏi
Sakura là ai, Naruto là ai….
Cô
không biết, không nhớ, không cảm thấy bất cứ điều gì…
…ngoại
trừ nỗi đau vẫn đè chặt lên khuôn ngực.
Thấy
Hinata im lặng, Sakura lại nghĩ mình đã đúng, cô xích lại gần Hinata, giọng trùng
xuống:
-Mình
hiểu cậu đang cảm thấy thế nào. Cái cảm giác thật là hụt hẫng và ngạt thở khi bị
bỏ lại phía sau. Khi…Sasuke bỏ làng đi, mình đã van xin cậu ấy, Hinata, thực sự
mình, Sakura này đã làm thế. Mình cầu mong cậu ấy mang mình theo. Nhưng mà cuối
cùng tất cả những gì mình có chỉ là bóng tối….
Những
kỉ niệm khi xưa bỗng túa đến vây chặt lấy Sakura, mang cả hơi lạnh trong đêm tối
len vào lồng ngực cô. Thoáng chốc, đôi mắt cô bỗng lạc đi, cái nhìn tê dại vào sâu
thẳm tâm hồn mình khi 1 mảnh ghép quan trọng đã tan biến.
Cái
nhìn vào 1 lỗ hổng trong chính bản thân, 1 lỗ hổng chỉ 1 người có thể lấp kín.
Nhưng
người đó lại không ở đây…
Cái
nhìn giống như Hinata lúc này.
bây giờ em mới có thời gian đọc hết bốn chương.Đọc một lần nhiều như vậy thật là thích ^0^
ReplyDeletecảm ơn chị nhiều.
Bây giờ em phải đi rồi,không com nhiều được.Nhưng thật sự thì chị viết đang lên tay.Còn em mãi mà chả được T^T.
*ôm* cảm ơn chị về bốn chap liên tục
em cứ từ từ viết sẽ lên tay thôi ^^
Deletecảm ơn em đã chịu xung phong làm editor :))