Jan 31, 2013

Phần 98: NGỎ LỜI



Phần 98: NGỎ LỜI

-Miễn là có 1 người yêu thương sama thật lòng.

Neji cảm thấy như lưỡi mình cố tình nhấn mạnh xuống chữ “thật lòng”, dù anh không rõ tại sao. Rồi anh nhìn xuống, và nhận ra 2 bàn tay nhỏ đang ghì chặt lấy ngực áo mình, run lên không rõ vì lạnh hay vì xúc cảm đang dâng.

-Neji…anh thực sự nghĩ rằng… còn có 1 người khác ngoài anh sao?

-Hinata…sama…?

Neji hơi sững lại, bởi cả hành động lẫn lời nói của cô em họ nhỏ bé. Cô đã không ít lần khiến anh ngạc nhiên, thật vậy. Và lần này cũng thế, anh không biết anh đã làm gì khiến cô phật lòng, anh đã lại nói gì khiến cô không phải đau buồn nữa? Hoang mang, Neji cúi xuống, hơi nghiêng người về phía trước để cố nhìn thấy mặt Hinata.

Không, anh chắc chắn rằng sama của anh không khóc.

Nhưng cảm giác này, sự phẫn nộ này.

Anh biết là do anh gây ra, nhưng anh không rõ tại sao, và vì sao.

-Neji Hyuuga!

Giọng Hinata đột nhiên vang lên, tay cô ngừng run, nhưng vẫn túm chắc lấy vạt áo Neji. Tiếng gọi, vừa như tiếng ra lệnh khiến ý định đưa Hinata vào nhà trong tránh tuyết của Neji cũng bị át đi.

-Neji, hãy trả lời em, em đối xử với anh có tốt không?

Theo linh cảm, Neji cảm thấy như anh đang chuẩn bị trải qua 1 thử thách nào đó. Điều đó khiến anh có chút lo lắng, nhưng anh vẫn trả ời:

-Hinata-sama, quả thực tôi không thể trách cứ sama được ở bất kì điều gì.

-Vậy anh… có muốn ở bên cạnh em không?

Câu hỏi vang lên thật nhanh, nhưng đủ khiến cho lồng ngực Neji đóng bang 1 khoảnh khắc, khiến việc hô hấp của anh bị lỡ đi 1 nhịp. Chỉ là 1 câu hỏi thôi, chỉ là 1 câu hỏi thôi mà. Tại sao, sao bỗng nhiên anh lại…?

-Sama…?

Neji còn chưa hiểu Hinata thực sự muốn gì bằng những câu hỏi quẩn đi quẩn lại. 1 lần nữa, vẫn là cô tiếp tục lên tiếng trước khi anh kịp phản ứng:

-Anh biết không, có 1 cô gái. Cô ấy tin rằng những gì mình cần là trở nên mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn; rằng những gì 1 shinobi cần là không bao giờ khóc, không bỏ cuộc dù phải chịu nhiều vết thương. Bởi thế, những gì cô ấy cho là đẹp nhất hay nhất, những gì cô ấy nghĩ là mình cần nhất, không gì khác là 1 biểu tượng của sự nỗ lực không mệt mỏi. Điều đó không có gì sai cả. Cô cũng nỗ lực, cũng cố gẳng. Nhưng anh biết không Neji-niisan, khi cô gái ấy cố gắng đến phút cuối cùng, cô nhận ra rằng thứ cô cần nhất không phải là đạt được 1 cái gì đó, không phải là đủ mạnh đến 1 mức nào đó. Thứ cô cần nhất, là 1 tâm hồn lặng lẽ, 1 nơi chốn bình yên để cô luôn tìm thấy bóng đêm dịu dàng trong đó. Thứ cô cần nhất, không phải là 1 hoài bão hào nhoáng mà là 1 giấc mơ thầm lặng.

Nói đến đây, giọng Hinata bỗng nhiên trầm xuống, có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng.

-Neji, “đeo đuổi ảo mộng là quên đi mộng thực”. Đã có 1 cô gái đuổi theo ảo mộng, đuổi theo 1 hình tượng xa xăm hoàn hảo, để rồi không nhận ra thứ cô ấy cần nhất…

Hinata ngước lên, đôi mắt trắng bị phủ lên bởi 1 làn nước. Nhưng không vì thế mà nó mất đi vẻ trong. Thậm chí ngược lại, màn nước mỏng như 1 lăng kính thu gọn bóng hình phía trước vào trong nó, đẩy bóng hình ấy vào đáy trắng xa thẳm, để ôm ấp, để nâng niu. Sợ rằng sẽ phá tan sự bảo bọc ấy, 1 giọt nước lén mình trườn qua hành mi, để rồi ngả mình trên đôi má mịn màng, trôi đi… trôi đi…

-… thứ cô ấy cần nhất… ở ngay đây…

Hinata chớp mắt, khiến cho vô vàn những giọt nước khác sợ rằng sẽ khiến đôi mắt đẹp ấy không nhìn rõ người con trai trước mình, nên chúng kéo nhau trườn đi, tạo thành 2 hàng long lanh trên gương mặt cô. Làn môi nhỏ run nhẹ, vẽ nên 1 nụ cười dù vẫn còn chút phiền muộn lẩn khuất đâu đây:

-Neji, em không muốn rời xa anh…

Nếu như mọi khi, hẳn Neji sẽ làm gì đó khi sama của anh khóc. Anh sẽ lau nước mắt, sẽ ôm cô vào hay xoa đầu an ủi cô.

Nhưng những ngôn từ Hinata thốt ra lần này, cách cô nhìn anh khi này, hơi thở cô như đang muốn ôm trọng khoảnh khắc lúc này; tất cả chúng khiến Neji cảm nhận được 1 điều gì đó không giống mọi khi.

Là Hinata, nhưng là 1 Hinata rất khác.

Là nước mắt, nhưng cũng không phải thứ nước mắt anh vẫn thường thấy khi cô buồn, khi cô giận.

Neji cứ đứng đó, nhìn đăm đăm vào Hinata. Tâm can anh như đang dúm lại với nhau. Hỗn độn.

-Anh vẫn chưa trả lời, có thực rằng anh nghĩ sẽ có 1 người khác chăm lo cho em chứ không phải anh?

Neji hơi sững người. Tuy vẫn không rõ tại sao bản thân lại ngập ngừng, anh cũng không thấy có lý do gì để phản bác điều đó.

-Đúng vậy, Hinata-sama.

Hinata không nói gì thêm. Không tức giận như khi nãy, cũng không hề tỏ ra buồn phiền. Khóe mắt cô dần khô đi, ánh lên 1 sự cam chịu nhẹ nhàng. Và cũng đột ngột như khi nắm lấy áo Neji, Hinata gục đầu vào ngực anh khiến những sợi tóc ngả lên lồng ngực ấm áp vốn trước giờ luôn bao bọc cô. Không rõ cô lại muốn che đi cảm xúc của mình hay chỉ đơn giản cô đang muốn cảm nhận hơi ấm ấy gần thêm chút nữa.

1 tiếng cười nhẹ luồn mình vào tiếng thở dài, vừa như muốn châm chọc anh vừa để trách cứ anh:

-Neji, anh…thật tệ…!

Hai bàn tay trên ngực Neji run trở lại rồi khẽ buông ra, để lại trên áo anh vô số nếp hằn ngang dọc mà vô tình, chúng cũng thể hiện những gì trong tâm trí Neji lúc này, cũng như thể hiện những gì đang xảy ra trong lòng người đã tạo ra chúng.

-“Mộng thực” của em, em sẵn lòng tìm mọi cách để nó ở bên em… – Hinata ngước nhìn Neji lần nữa, đôi mắt trắng đang bao trọn cả anh lẫn cả nền trời xám đục phía sau.

Nói rồi cô quay lưng bước đi, nụ cười thoảng vẫn lượn trên khóe môi. Kì lạ. Cô đã khóc, cô đã đau buồn, để rồi khi tất cả những đau đớn có thể tuôn ra ào ạt, thứ cô cảm thấy lúc này lại là 1 gợn nhẹ của sự bình yên. Là bởi những gì cô cần nói cuối cùng đã có thể diễn đạt thành lời? Hay chỉ đơn giản bởi “thứ cô cần” đang ở ngay gần đây?


Còn lại Neji vẫn lặng người, quên bẵng tất thảy, cả việc tại sao anh phải xin lỗi Hinata lẫn ý định đưa cô vào nhà. Đầu óc anh bị xáo trộn khủng khiếp. Anh không thể hiểu được những gì đã xảy ra.  1 cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, cuối cùng anh vẫn khiến Hinata-sama phật lòng (?). Cách nói chuyện kì lạ của Hinata, câu chuyện kì lạ của Hinata, thái độ kì lạ của Hinata…

Và cả 1 linh cảm mơ hồ trong anh, cũng kì lạ nốt.

Tất cả chúng là 1 thứ gì đó quá lạ lùng với anh.

1 thứ anh chưa từng trải nghiệm trước kia.

No comments:

Post a Comment