Phần 99: THỨ TÌNH CẢM
ANH KHÔNG CÓ
Lần
đầu tiên trong cuộc đời từ khi trở thành 1 shinobi, Neji không ý thức được đã
bao lâu trôi qua. Bằng cách nào đó mà anh đã trở về phòng của mình, 1 căn phòng
bỗng nhiên giờ trở nên thật xa lạ.
Cuộc
nói chuyện với Tenten đã khẳng định điều đó. 1 sự thật mà anh đang cố hi vọng
nó chỉ là 1 giấc mơ.
Hinata
đang yêu.
Và…
yêu anh, là anh, là Neji Hyuuga!
1
thứ tình cảm vô hình và vô biên. Thứ có thể khiến người ta hi sinh tất thảy kể
cả mạng sống. Thứ có thể tạo nên 1 sinh linh kì ảo mà người ta gọi là “sự sống”.
Thứ to lớn nhất, mênh mông nhất, độ lượng nhất.
Yêu.
Thứ
mà anh chưa từng chạm tay đến được.
Giá
như cô nói rằng cô giận anh, rằng cô phật ý vì thái độ của anh, hay rằng cô muốn
bù đắp tình cảm cho anh – thứ cô vẫn thường làm; có lẽ anh đã cảm thấy dễ chịu
hơn.
Nếu
là mạng sống, anh có thể cho cô.
Nếu
là máu, là quyền lực, là tiền bạc, anh có thể tạo dựng cho cô.
Nhưng
Neji này, không thể cho sama của anh thứ mà anh không có.
Anh
biết những đau khổ, những hụt hẫng Hinata đã chịu khi yêu Naruto trong vô vọng.
À phải, nếu là Naruto, nếu là bất kì 1 người nào khác, thì anh vẫn có thể ở bên
cô, vỗ về cô, an ủi cô, khích lệ cô. Cho dù là để xoa dịu sự cô đơn hay là để
thổi vào tâm hồn 1 cô gái nhỏ những hi vọng mong manh về 1 hạnh phúc bên người
mình yêu, anh vẫn có thể làm điều gì đó cho cô.
Nhưng
cô yêu anh.
Và
thực sự, anh chẳng có gì cả.
Thậm
chí, anh còn nợ cô, những món nợ cả đời chưa chắc anh đã trả hết.
Anh
cướp đi của cô mạng sống, anh còn cướp đi cả tình mẫu tử mà cô đáng lẽ ra được
nhận. Cô đã trao cho anh tất cả sự tin tưởng và tình thương của 1 em gái, và
nay là tình yêu, của 1 thiếu nữ trưởng thành. Khi anh chưa kịp bù đắp cho cô
thì cô đã cho anh nhiều hơn những gì anh đáng được nhận.
Neji
cảm thấy những nơi trên ngực mình mà tay và tóc Hinata đã chạm vào hôm qua nay
bỗng rát lên, như đang gợi nhắc anh về những gì đã xảy ra.
Neji
gục đầu vào hai tay, càng lúc càng cảm thấy bế tắc hơn lúc nào hết.
Tại
sao kia chứ?
Tại
sao lại là thứ tình cảm ấy?
Tại
sao lại là thứ duy nhất anh có và cũng không thể có?
Nếu
cô cần sự trung thành, anh có thể đáp lại.
Nhưng…
Tại
sao lại là…?
…sao
lại là thứ anh không thể đền đáp…?
Tình
yêu…?
Dành
cho… anh?
1
gia nhân, 1 người ở Phân Gia, 1 người đã từng đối xử tệ bạc với cô?
Hinata…
yêu…
Luồng
suy nghĩ của Neji bị cắt đứt khi anh nghe thấy tiếng gọi cửa. Là bà vú của
Hanabi.
-Neji,
cậu làm sao vậy – bà vú bưng 1 chiếc hộp vào, trách móc – già này gọi nãy giờ
chẳng thưa gửi gì thế.
-Xin
lỗi, phiền vú quá – Neji đáp – tôi có chút việc bận.
Bà
cụ tóc mai đã bạc hết cũng không để tâm lắm, chỉ đưa cho Neji chiếc hộp bọc lụa
xanh và căn dặn:
-Đây
là bộ lược và đồ trang điểm tóc cho Hinata-sama. Mỗi năm đều có tiền riêng chi
cho các sama để may quần áo và lễ phục mới. Nhưng sau vụ lộn xộn vừa rồi thì ai
cũng may lại quần áo cả rồi, nên số tiền năm nay của Hinata-sama già nghĩ nên
mua gương lược thì tốt hơn.
-Vú
thật chu đáo, xin đa tạ.
Neji
cúi đầu thi lễ và đáp cho qua chuyện. Bụng dạ anh không có chút hứng thú gì với
những việc thế này, nhất là trong lúc hiện tại. Nhưng chẳng để ý tới việc đó và
với bản năng của người mẹ, người bà, bà vú lại tươi rói tiếp chuyện:
-Dào
ôi, 2 sama nhà ta càng lớn càng đẹp, thật chẳng hổ danh tiểu như nhà Hyuuga! Làm
già này cũng được mát mặt. Hanabi-sama già trông coi hàng ngày mà vẫn nhận ra
thay đổi từng ngày. Ấy vậy mà hôm trước già đi ngang qua gặp lúc Hinata-sama trở
về nhà, mới giật mình nhận ra Hinata-sama cũng lớn và rạng rỡ chừng nào! Lúc đó
già cứ nghĩ chẳng đợi được đến lúc Hinata-sama mặc kimono, vấn tóc cao chuẩn bị
cho lễ trưởng thành.
Neji
cứ ngồi im như pho tượng. Dù đang nghĩ đến thứ khác, những lúc chữ “Hinata” cất
lên là chẳng hiểu sao đầu óc anh lại chú tâm trở lại.
-Già
chẳng đợi được thật cậu Neji ạ! Cách đây mấy năm Hinata-sama để tóc ngắn như mấy
cậu choai choai, ăn vận cũng thế. Vậy mà giờ tóc dài áo mềm thật chẳng chê được.
Nghe
nhắc đến sự khác biệt về ngoại hình của Hinata, Neji cũng bất giác nhớ lại câu
chuyện Hinata đã chia sẻ cho anh. Để từ 1 cô bé con rụt rè và khép nép, cô lột
xác cả trong lẫn ngoài, trở thành 1 cô gái can trường và xinh đẹp. Thật là trớ
trêu, nhà Hyuuga đến cái gương cái lược cũng có người lo, thế mà khích lệ và an
ủi tiểu thư của dòng họ thì lại phải đến tay người ngoài.
Thử
nghĩ nếu không có Naruto khi ấy, thì giờ Hinata sẽ ra sao?
Vẫn
là 1 cô bé với mái tóc ngắn cũn cỡn, chẳng bao giờ dám nói ra những gì mình
nghĩ.
Ít
nhất thì bà vú đã nhầm, hay nói chính xác là không biết rõ tường tận. Không phải
Hinata trở nên khác biệt, mà chính ý chí cô thay đổi, và nó đã biến đổi cả diện
mạo lẫn phong thái của cô. Cũng chính Hinata đã khiến anh thay đổi, rất nhiều.
Vẻ
đẹp đến từ bên trong, đúng với nghĩa của nó.
Nghĩ
đến đây, Neji bỗng giật mình. Những đám mây mù trong đầu óc anh như bị thổi tan
đi.
Nực
cười thay, khi Neji tưởng bị Hinata cho rơi vào thế bí thì thực ra, chính hình ảnh
của cô lại cứu anh khỏi tình cảnh khó xử hiện tại.
Tại
sao anh lại cố tìm kiếm thứ mà anh không có?
Không
có món nợ nào không phải trả kia mà. Chẳng phải mẹ anh đã dạy anh điều đó và
anh đã biết mình phải làm gì trước kia sao?
-Vú
cứ về đi – Neji nói, cầm lấy chiếc hộp rồi đứng phắt dậy, chẳng bận tâm đến
chuyện phải giữ lễ - tôi đem đồ sang cho Hinata-sama.
Dứt
lời, Neji bước nhanh ra hành lang. Phòng anh chỉ cách phòng Hinata 1 khúc rẽ mà
anh cảm giác như nó xa hơn bình thường.
-Hinata-sama!
Neji
gọi cửa. Nhưng bên trong đáp bằng sự im lặng. Neji cố gắng lắng nghe. Không có
người bên trong. Anh những tưởng sẽ thấy cô đang đau buồn trong phòng với tình
cảm không được đền đáp. Nhưng cô không có ở đây.
Cô
đã đi đâu rồi?
Sự
hăng hái tức thì của Neji bỗng bị vít xuống.
-Hinata-sama…?
Neji
khẽ gọi, dù anh biết tiếng nói của mình chẳng thể đến được tai ai.
---
Phụ chú:
*cướp đi mạng sống: đọc lại chap 10: 2 Vết Thương
*cướp đi mạng sống: đọc lại chap 10: 2 Vết Thương
*cướp đi tình mẫu tử: đọc lại chap 25:
Hội Ngộ
*cha Neji nợ Mijung – đọc lại chap 31:
Nợ
*lý do Hinata để tóc dài – đọc lại
chap 74: Tại Asuka – Mộng
*”không có món nợ nào không phải trả”
– đọc lại chap 27: Ngươi Mong Muốn Điều Gì?
No comments:
Post a Comment